Đội bơi lội tỉnh nọ vừa đi thi đấu về, huấn luyện viên long trọng phát biểu:
- Tuy chúng tôi không đạt một thắng lợi nào, nhưng thay vào đó không ai bị chết đuối và điều đó đã là thành công lắm rồi!
Đội bơi lội tỉnh nọ vừa đi thi đấu về, huấn luyện viên long trọng phát biểu:
- Tuy chúng tôi không đạt một thắng lợi nào, nhưng thay vào đó không ai bị chết đuối và điều đó đã là thành công lắm rồi!
- Có tiếng mà không có miếng nghĩa là gì hả bố?
- Ừ câu đó na ná như là mẹ thường giới thiệu với bạn bè rằng, bố là là người luôn quyết định tất cả mọi việc, con ạ.
Nhân kỷ niệm 10 năm ngày cưới, chồng âu yếm hỏi vợ:
- Em có thích một chiếc áo bằng lông thú không?
- Không.
- Anh sẽ mua tặng em một chiếc Mercedes nhé?
- Không.
- Hay là anh cho em một ngôi nhà nghỉ mát trên núi?
- Không...
- Người chồng chịu thua: Vậy em hãy nói thẳng, em thích cái gì, chúng ta sẽ giải quyết nhanh.
- Em muốn ly hôn.
- Trời! Anh đâu có dự kiến sẽ chi nhiều như thế!
Kế toán trưởng tỉnh dậy lúc 8h sáng, uống cà phê, hút thuốc và say sưa đọc báo. Một tiếng sau, vợ hỏi:
- Thế anh không đi làm à?
- Ôi thôi chết, vậy mà anh cứ tưởng mình đang ngồi trong văn phòng.
Ba người thiệt mạng trong một tai nạn giao thông, hồn của họ bay đến cửa thiên đàng, thánh Phedro nói:
- Đây là một sự nhầm lẫn, mỗi anh đóng lệ phí 10 nghìn USD, tôi sẽ đưa các anh trở lại trần gian như bình thường.
- Người Mỹ đồng ý ngay. Vừa nhận lời xong thì anh ta đã được trả về đúng ngay nơi xảy ra sự cố, trên người không một vết xây sát. Nhân viên cứu hộ ở hiện trường xúm lại hỏi: Còn hai ông kia đâu?
- À, ông người Scotland thì vẫn đang mặc cả, còn anh chàng Canada thì nhất định cãi thánh Phedro rằng khoản 10 nghìn USD này bên bảo hiểm y tế phải trả thay anh ta.
Một tù trưởng da đỏ thuê phòng ở khách sạn tại New York. Lễ tân cho biết:
- Chúng tôi có hai loại phòng, 40 USD và 100 USD.
- Hai loại phòng khác nhau ở điểm nào?
- Trong phòng loại 100 USD có chương trình video nói về sự chiến thắng của người da đỏ.
Giám đốc gọi trưởng phòng tổ chức và ra lệnh:
- Anh tìm trong nhà máy một người trẻ tuổi, có năng lực, có thể thay thế tôi trong tương lai.
- Tìm xong thì giao cho anh ta việc gì?
- Đuổi anh ta ngay lập tức.
Tàu Discovery đang trên đường trở về trái đất từ trạm vũ trụ quốc tế Alpha, trong số bốn phi hành gia có một người da đen. Bỗng xuất hiện một chỗ hỏng ở vỏ ngoài con tàu, cần một người hy sinh leo ra khắc phục sự cố. Nhóm trưởng họp mọi người lại và tuyên bố:
- Các bạn, một người trong chúng ta phải hy sinh để chữa con tàu, riêng tôi thì không thể chỉ định ai. Vì vậy tôi sẽ tiến hành một cuộc kiểm tra kiến thức, ai không trả lời được, người đó sẽ có vinh dự được chết vì sự nghiệp chinh phục không gian của nhân loại.
Ông ta bắt đầu hỏi người thứ nhất:
- Vũ khí mà người Mỹ đã dùng để tấn công một thành phố của Nhật Bản ngày 6/8/1945 tên là gì?
- À... ờ... một trái bom nguyên tử.
- Tuyệt! Nói đoạn ông quay về phía người thứ hai, mặt đang trắng nhợt vì sợ hãi. Thế tên thành phố đó là gì?
- Người này thốt lên và thở phào nhẹ nhõm: Hiroshima.
- Vị trưởng nhóm dừng lại trước mặt phi công da đen và hỏi: Bây giờ đến lượt anh. Họ, tên, tuổi và nghề nghiệp của những nạn nhân?
- !?
Có người khuyên giám đốc muốn nâng tinh thần làm việc của nhân viên, nên treo khẩu hiệu: "Việc hôm nay chớ để ngày mai". Một tháng sau, người này hỏi giám đốc:
- Nhân viên của anh phản ứng thế nào với khẩu hiệu đó?
- Thủ quỹ của tôi biển thủ tiền ngay hôm ấy, trưởng phòng tổ chức biến mất với cô thư ký của tôi và tất cả người khác đồng loạt đòi tăng lương.
Trước cuộc phẫu thuật, bệnh nhân nói với bác sĩ:
- Tôi rất sợ, đây là cuộc phẫu thuật đầu tiên trong đời tôi!
- Ông bác sĩ an ủi: Ông đừng quá lo lắng, đây cũng là ca mổ đầu tiên của tôi.
Một bệnh nhân sắp chết, bác sĩ liền trấn an anh ta:
- Huyết áp của anh bình thường, tim và phổi ổn định, nhiệt độ hạ....
- Cảm ơn bác sĩ, nghĩa là tôi chết trong tình trạng hoàn toàn khỏe mạnh.
Một sinh viên đến nhà thày giáo dạy văn. Ông thày đưa cho anh hai bài thơ do mình mới sáng tác và nói:
- Đây là đứa con tinh thần của tôi, anh đọc và cho ý kiến là thích đứa con nào?
- Đúng lúc ấy, cô con gái của thày từ trong phòng đi ra, anh sinh viên trông thấy liền nói:
- Thưa thày, em chỉ thích đứa con vật chất của thầy thôi ạ.
Cô gái bảo với vị hôn thê:
- Em đã nói với bố em rằng anh là nhà thơ đấy nhé!
- Sao vậy? Chẳng lẽ ông già lại yêu thơ ca đến thế?
- Là thế này, anh người yêu trước của em là dân đấm bốc. Lúc bố em muốn tống cổ anh ta ra khỏi cửa thì có đôi chút khó khăn...
Hai bợm nhậu nói chuyện với nhau:
- Dạo này đi nhậu không sợ vợ la ó sao?
- Ôi trời, vợ tao sợ tao lắm.
- Vậy là mày bản lĩnh giống tao. Mày biết không, khi đi nhậu về, vợ phải quỳ gối mới nói chuyện được với tao.
- Thế thì mày hơn đứt tao rồi. Chỉ tao cách với.
- Dễ ợt, khi nhậu về, tao chui xuống gầm giường....
Trong giờ địa lý, cô giáo hỏi:
- Em nào cho cô biết, nếu ta đào một cái lỗ thật sâu ở lớp học này (ý nói đến tâm trái đất), chúng ta sẽ đi đến đâu?
- Phía cuối lớp học vọng lên tiếng trả lời: Thưa cô, chúng ta sẽ đi đến phòng kỷ luật ạ!
Trong công viên, 1 tên cướp biển già bị què, cụt tay, chột mắt và 1 cậu bé ngồi chung trên ghế đá:
- Ông ơi, sao ông lại có cái chân gỗ ạ?
- Một lần tao bị rơi xuống biển đầy cá mập...
- Còn cái móc sắt ở tay ông?
- Trong 1 trận chiến, 1 tên cướp khác đã chặt đứt nó, nhưng hắn cũng tiêu đời...
- Thế còn con mắt ạ?
- Một con chim bay trên trời đã ị vào mắt ta...
- Nhưng đâu có thể làm mù được?
- Đó là ngày đầu tiên ta được lắp cái móc sắt thay bàn tay.
Thầy giáo viết lên bảng câu: "Người đàn ông lang thang đã chết đói!". Rồi quay lại hỏi học sinh:
- Này Tí, em cho thầy biết chủ ngữ ở đâu?"
- Ơ.. Có lẽ dưới mồ ạ!!!
Cô giáo dùng ngón tay trỏ chỉ trên bản đồ một điểm rồi hỏi:
- Đây là cái gì?
- Trò: Thưa cô, đấy là ngón trỏ của cô ạ...
- Cả kỹ sư lẫn nhà báo cùng cầu hôn với con gái tôi.
- Thế ai là người may mắn?
- Tay nhà báo. Vì con gái tôi thích anh kỹ sư hơn.
Một anh bạn trẻ đi xem triển lãm tranh với vẻ thích thú tò mò. Thấy vậy, họa sĩ hỏi:
- Anh thấy tranh tôi vẽ thế nào?
- Rất thích!
- Thích ở chỗ nào?
- Chữ ký của anh đẹp và bay bướm quá!
Anh chàng nọ là một ngư dân hay khoe tài. Trên tường nhà, anh ta treo đầy những bức ảnh có chú thích như:
- Cá kình, Thành bắt ở Mũi Né.
- Cá mập, Thành giết ở Hòn Re.
- Bạch tuộc, Thành săn ở......
- Sau ngày cưới, cô vợ anh ta treo thêm lên tường một tấm hình chồng với chú thích: Thành, cưới ở Phan Thiết.
Nữ tiếp viên hàng không báo cáo với cơ trưởng:
- Thưa cơ trưởng, ngoài kia có mấy tên khủng bố mang bom đe doạ cho nổ trong 15 phút nữa.
- Tốt, cô mang hết chỗ dù trong khoang dự phòng ra bán đấu giá cho khách, cửa máy bay sẽ mở trong 10 phút nữa.
Là chỗ thân tình, một con quỷ mời tay hacker trẻ thăm quan địa ngục. Chàng thanh niên nhìn thấy máy tính ê hề, mọi người đều ngồi chơi DOOM, vào Internet thoải mái, quậy mệt nghỉ... Cậu ta tuyên bố rằng khi chết sẽ vào địa ngục này.
-...30 năm sau, anh ta chết và được đưa tới địa ngục. Vẫn là khung cảnh xưa nhưng người đã khác, cơ man là quỷ dữ gào thét hè nhau đòi xé phay, hầm nhừ xương anh ta trong vạc dầu làm lẩu. Hacker hỏi bạn cũ:
- Sao lại thế này, những cảnh ông cho tôi xem đâu?
- Bọn chúng là người bị ăn cắp account, chủ ngân hàng bị bẻ khoá, nhà quản trị mạng... Họ chờ anh ở đây đã lâu rồi. Thôi thì dám làm dám chịu nhé!
Trước cửa xe khách có dòng chữ: "Cho xem đường chỉ tay trước khi lên xe". Một hành khách thấy lạ hỏi:
- Vậy là sao, ở đây có khủng bố ư?
- À, xe tôi bị đứt phanh, chỉ chở những ai tốt số thôi, nhỡ có mệnh hệ gì lại kiện tụng, mệt lắm.
Một lập trình viên trước khi đi ngủ đặt lên tủ 2 cái ly:
- Một ly có nước để phòng nếu đêm muốn uống nước.
- Một ly không có nước để dùng trong trường hợp không muốn uống.
Một cơn giông sấm sét loang loáng, mưa như trút. Chị vợ hỏi chồng:
- Anh có nhớ bữa chúng mình mới quen nhau không? Hôm đó, trời cũng sấm sét đùng đùng như hôm nay.
- Quên sao được, nhưng đáng tiếc là tôi đã coi thường lời cảnh báo về số phận mình từ thiên nhiên.
Hai anh chàng nói chuyện với nhau:
- Này, nghe nói hôn rất có hại cho sức khỏe, có đúng không nhỉ?
- Đúng đấy! Hồi nọ, tớ hôn một cô đã có chồng, thế là phải nằm viện mất những 5 tháng...!
Kính thưa cha!
- Con là một trong hàng triệu đứa con ngoan ngoãn và hiếu thảo của cha đây. Trong hợp đồng, cha đã có nhã ý gọi chúng con bằng hai từ "quý khách" nhưng từ lâu, trong sâu thẳm của lòng con, con chỉ muốn tự nhận mình là con của cha.
- Tháng này cha bảo con đóng 1 triệu đồng thì con không dám đưa thiếu 999 ngàn đồng; tháng sau cha bảo cúp điện 4 ngày thì con không dám nài nỉ cha bớt xuống còn 3 ngày rưỡi.
- Con không nộp tiền thì cha cắt điện, hoặc gửi thư rầy rà; con nộp tiền đủ thì thỉnh thoảng cha lại có quyền quên, đến hỏi con: "Biên lai điện tháng rồi của mày đâu?". Bằng mọi cách, con phải xuất trình cho được biên lai ra thì cha mới hết nghi ngờ cái trinh tiết của con.
- Cha ơi!
- Đất nước ta còn khó khăn, lượng điện sản xuất không đủ đáp ứng cho nhu cầu dùng điện. Chúng con hiểu rất rõ điều ấy. Ngay đến những nước giàu có, thỉnh thoảng họ cũng cúp điện cho vui, huống chi đất nước chúng ta vốn thuộc vùng nhiệt đới, mùa khô hạn nước về không đủ quay các guồng máy thủy điện, chuyện cúp điện là chuyện đương nhiên.
- Thế nhưng thưa cha, lắm khi cha cúp điện với một cách làm không giống ai, cha à!
- Đời này có rất nhiều tờ báo, đài truyền hình, đài phát thanh sẵn sàng làm cái loa thông tin cho lịch cúp điện của cha. Thế nhưng, có lẽ cha không thương chúng con, nên việc loan báo rộng rãi đối với cha hình như là không cần thiết.
- Không phải các con lơ đãng không nghe lệnh cha cúp điện mà chính vì không biết tìm ra cái lệnh ấy ở đâu. Bất nhơn hơn nữa là cha cúp đột xuất, cúp cái rụp, khiến chúng con không biết nơi nào mà lần.
- Thí dụ cha bảo cúp phường Đông Hưng Thuận, nhưng cha cao hứng chơi luôn qua phường Tân Thới Nhất. Thí dụ cha cúp đường dây, cúp thay cầu chì, cúp duy tu, cúp dựng trụ, cúp vì mưa, cúp vì cháy nổ bình đèn đâu đó.
- Phải nói cha là một người oai hùng, tuy không tham dự các giải World Cup hay Euro, nhưng những cái cúp của cha thì nhiều hơn tất cả những nhà vô địch. Mà cha cúp cũng rất kỹ, cúp biệt mù sơn dã từ 6h sáng đến 7h rưỡi tối.
- Cha ơi, ban ngày có ánh sáng mặt trời không nói làm chi, chứ ban đêm thiếu ánh sáng, con thường đút cơm vào lỗ mũi, hầu như ai cũng muốn nấu cơm vào lúc 6h chiều cha à. Hoặc giả là cha muốn chúng con lãng mạn như các cặp tình nhân phương Tây, ăn cơm nên đốt đèn cầy cho đời thêm thú vị?
- Đã thế, khi có điện lại, con đã từng bị mừng hụt. Đùng một cái điện sáng lên, máy bơm nước chạy, tủ lạnh vi vu, tivi hét tướng, máy cưa kêu re re. Bởi đang bị hạn mà gặp mưa rào, nên nhà nào nhà nấy tích cực dùng điện thay cho giờ cúp điện, nên nổ bình đèn, cháy cầu dao, cháy đường dây. Điện lại cúp cái rụp! Thử hỏi mâm cơm đêm có gì hắc ám hơn không?
- Con đảm bảo, trong báo cáo gia tăng dân số, sinh thêm con thứ ba có phần trách nhiệm lớn của cha. Nửa khuya mà cha cúp điện thì ai mà ngủ nổi? Mà ngủ không được, thức cũng không có việc chi làm thì người ta làm cái chi?
- Thưa cha!
- Cha đã lỡ gọi con là "quý khách”, một cách gọi khách sáo, đôi khi nghe cũng sương sướng cái lỗ tai.
- Thế nhưng cái cách cha làm với chúng con thì cứ y như hàng triệu vị khách quý ấy là con, là cháu trong nhà của cha. Nghĩa là cha ban cho sao thì chịu vậy.
- Ấy là con chưa kể đến những nguy hiểm mà chúng con gặp phải. Cha biết không? Đi ngoài đường mà con sợ lắm cha à, chẳng may dây điện rớt, dây điện lòng thòng... con bị giựt đen thui về thăm ông bà quá sớm. Mà con chết nếu đuợc cha rủ lòng thương xót đứa con trung thành của cha thì đỡ tủi thân vậy mà cha nào có nghĩ tới cha bảo với những đứa con khác của cha là con chết do số con xui, do ông trời ổng oánh sấm sét, mà cái sấm sét này ngộ lắm cha, chỉ có mình cha thấy thôi. Nên con càng ngày càng khâm phục cha, vì cha thật thần thông quảng đại.
- Nếu là ở nước khác, khách hàng sẵn sàng kiện cha ngay. May mà cha ở nước ta, chúng con ngoan ngoãn không kiện cáo gì.
- Thế nhưng, dẫu chúng con thông cảm thông cảm cha đến bao nhiêu đi nữa, thì xin cha cũng nhớ cho là mình đã gia nhập VêđúpTêÔ (WTO), chúng con hiếu thảo nuôi cha cũng mập mạp theo thời gian rồi, đã đến lúc cha nên chơi cho đúng bài bản, chứ chơi dài dài mửng này, sẽ có ngày con đi kiện cha đó!
- Đội ơn cha!
Có một cô gái ưng một ông già góa vợ. Lấy nhau được 7 năm thì cụ già mất. Theo giấy mời, cô đến tòa án để nghe đọc bản thừa kế tài sản theo di chúc của chồng. Cô chờ hơn 1 tiếng đồng hồ mới được gọi vào làm việc. Vị cán bộ tòa án ôn tồn nói:
- Xin lỗi, cô chờ lâu lắm rồi phải không?
- Vâng! Tôi đã chờ 7 năm nay rồi!
Một người lập trình qua đời. Trên bia mộ anh ta, người ta đề nguyên nhân dẫn đến cái chết như sau:
- Run-time error at 18:12:97
Cô gái nọ tỉ tê với mẹ:
- Mẹ ơi! Cái anh chàng ở đầu phố hễ thấy con đi đâu là lẵng nhẵng bám theo khiến con rất bực mình!
- Bà mẹ liền đáp:
- Lần sau, muốn khỏi bị quấy rầy, con hãy rẽ vào một quầy hàng nữ trang nào đó!
Sau khi chết, hồn của lập trình viên bay lên trời, thiên thần đón tiếp phán:
- Sinh thời anh không gây nhiều tội lỗi, ơn trên cho phép anh được chọn vào thiên đường hoặc địa ngục vi tính.
- Anh này bảo thiên sứ cho xem thiên đường. Đó là một trung tâm vi tính hiện đại, toàn những máy đời mới nhất, hiện đại nhất, multimedia không chê vào đâu được, server thì khỏi bàn... nói chung đúng là thiên đường. Vị thánh tuyên bố: Nếu chọn thiên đường, anh sẽ là user ở đây.
- Anh chàng đã sướng mê đi rồi nhưng vẫn đề nghị thêm: Ngài hãy cho tôi xem địa ngục ra sao?
- Cũng chính là đây, chỉ có điều anh sẽ là người quản trị hệ thống.
Trong hiệu cắt tóc gội đầu, một ông khách thấy hai bàn tay của người thợ cắt tóc rất bẩn bèn hỏi:
- Sao ông lại để tay bẩn thế kia?
- À, tại vì từ sáng đến giờ chưa ai yêu cầu tôi gội đầu.
Hai người đàn ông nói chuyện với nhau:
- Cậu biết không, bà hàng xóm nhà mình sau khi chồng qua đời, chỉ mới một đêm thôi mà tóc bà ấy đã bạc trắng.
- Thế mà cũng thấy lạ! Tớ biết một bà, mới một ngày mà tóc đang bạc đã chuyển thành đen!
- Cậu làm thế nào mà chỉ trong 3 năm đã có được một sản nghiệp đàng hoàng như thế này?
- Tớ liên kết với một doanh nghiệp có nhiều vốn.
- Tỷ lệ đóng góp thế nào?
- Anh ta lo vốn còn tớ góp kinh nghiệm.
- Kết quả ra sao?
- Như cậu thấy đấy, tớ thì có tiền còn anh ta tích lũy được kinh nghiệm.
Vợ bảo chồng:
- Này anh yêu, ít nữa khi tóc em bạc trắng, anh có yêu em nữa không?
- Hừm... khi tóc em hết màu vàng rồi lại màu đen, màu tím, màu nâu, anh chả vẫn yêu em đấy thôi!
Bốn cô gái dự cuộc thi tuyển thư ký, đề bài như sau: "Một vị khách, sau khi làm việc với giám đốc, lúc ra về đã để quên trên bàn một phong bì tiền. Người thư ký cần phải xử lý như thế nào?".
- Các bài thi làm xong, giám đốc lần lượt đọc các phương án. Bài thứ nhất viết: "Tôi sẽ tìm người khách đó và trả lại họ".
- Người ta có quên đâu mà trả lại, bài này hỏng.
- Tiếp đến bài thứ hai: "Nộp vào quỹ công đoàn".
- Ô hay, thế là được của miền xuôi, đem nuôi miền ngược à! Hỏng.
- Bài thứ ba, khá hơn một chút: "Tôi sẽ đưa cho giám đốc, làm tiền tiêu riêng".
- Hừ, Nói toạc ra thế ư? Lộ liễu quá!
- Bài thứ tư, tờ giấy trắng tinh. Giám đốc ngạc nhiên hỏi chủ của tờ giấy này: Sao, cô không trả lời được à?
- Cô gái nhanh nhảu đứng dậy, đến ghé sát vào tai ông giám đốc: Thưa sếp, em hành động như bài thứ ba ạ, nhưng sẽ không lưu lại bất kỳ giấy tờ nào liên quan đến số tiền đó.
- Cô này khá! Duyệt!
Một đại lý bảo hiểm đang sôi nổi thuyết phục khách hàng:
- Thưa ngài, nếu bị mất ngón tay cái, ngài sẽ được đền bù 10% số tiền bảo hiểm, tức là khoảng 100 triệu. Còn nếu mất đi một cánh tay, ngài sẽ được hưởng ngay 500 triệu...
- Mức đền bù cao nhất là bao nhiêu?
- Vâng, nếu ngài bị gãy xương sống thì tuyệt! Khi đó, ngài sẽ giàu to.
- Giữa một đêm mưa trung tuần tháng 7, tại phòng trực, hai chiến sĩ "ngồi thiền" trên chiếc ghế nhựa căng mắt nhìn dàn điện thoại trắng phau trải dài trên bàn gỗ. Chuông điện thoại reo vang, Trung úy Phạm Ngọc Nam nhấc máy: "A lô, Cảnh sát 113 xin nghe". Đầu dây là giọng nói yếu ớt của một cô gái với tiếng được tiếng mất như đang đối mặt với nguy hiểm chết người. Cô "báo tin": "Em sợ ma quá anh ơi! Anh ơi. Em sợ. Xe bị hư, về trễ, đường vắng, anh cho người đến giúp em được không?". Trung úy Nam hỏi: "Em đang ở đâu?". Cô trả lời: "Dạ em đang ở... huyện Bình Chánh". Trung úy Nam thở dài, đành chuyển máy xuống cho CS 113 Bình Chánh trợ giúp.
- Một câu chuyện dở khóc dở cười khác: cũng tại căn phòng này, thượng sĩ Lê Công Thảo, nhận được thông tin cầu cứu liên quan đến một... bà bầu. Anh Thảo than: "Dù đó không phải là nhiệm vụ của mình nhưng chính tôi cũng lo lắng không thua kém gì người nhà của bà bầu". Khi đó Thảo nghe một giọng nữ hốt hoảng: "Anh ơi cho xe xuống ngay. Đẻ rớt, đẻ rớt rồi anh ơi...". Thượng sĩ Thảo sốt sắng: "Ở đâu, ở đâu?"... Do hoảng quá, người phụ nữ ấy đã bỏ rơi điện thoại và thượng sĩ Thảo chỉ nghe tiếng la hét, ồn ào từ đầu dây bên kia vọng lại hình như mọi người đang đưa bà bầu đến bệnh viện...
- Một đêm, có giọng nói thất thanh của chủ nhân số điện thoại di động 0989010... gọi đến kêu cứu. Mới nghe các chiến sĩ trực ban tưởng như chuyện "động trời" chết người; té ra người này gọi đến báo: anh ta chỉ ăn cơm ở nhà hàng nhưng chủ nhà hàng đã tính thêm tiền trái cây, karaoke, tiền boa nên nhờ CS 113 xuống giải cứu. Hay dù bẽ cả mặt nhưng chủ nhân số ĐTDĐ 0903672... đành phải gọi 113 vì đi massage không có tiền “boa” nên bị chủ tiệm massage giữ lại. Hoặc chuyện "bếp núc" gia đình cũng nhờ CS 113 can thiệp: vợ đòi bỏ nhà đi, ông chồng ngụ ở quận Bình Thạnh (sử dụng số ĐTDĐ: 0903718...) đã gọi nhờ CS 113 xuống "bắt" vợ lại giùm. Sau đó, CS 113 đã hướng dẫn ra công an địa phương giải quyết nhưng người đàn ông này "kiên quyết" không chịu mà đòi CS 113 xuống, nếu vợ của anh bỏ đi thì bắt đền.
- Ngoài ra, họ còn phải tiếp nhận hàng nghìn cuộc điện thoại "quái dị" của những người liều lĩnh, đùa giỡn thiếu ý thức làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhiệm vụ của cảnh sát như: trời nóng quá gọi 113 chọc chơi được không; chửi bảo ta là khủng bố bin Laden đây; "bà già" (mẹ) chết buồn quá gọi điện 113 chơi; gọi đến chửi xối xả... Hai cô gái trọ ở quận 9 gọi ĐT báo thấy một bóng người đu đưa trên cành cây nên sợ quá ngủ không được, yêu cầu mấy anh đến mau. Hay chồng nhậu xỉn về nhà vợ đóng cửa không cho vào nên gọi CS 113 giúp, mạng điện thoại quá tải gọi CS 113 phàn nàn, nhà bị cháy cũng gọi CS 113...
Anh chàng vô địch môn đấm bốc vào một nhà hàng. Khi anh ta treo áo khoác lên, sau lưng áo lủng lẳng một mảnh bìa, ghi rõ:
- Chiếc áo này là của nhà vô địch môn đấm bốc, anh ta sẽ quay lại mặc nó ngay bây giờ!
- Lúc ăn xong trở ra, anh ta không thấy chiếc áo nữa, chỉ còn lại một mẩu giấy với dòng chữ: Người lấy chiếc áo là nhà vô địch môn chạy 100 m, anh ta sẽ không quay trở lại đây nữa!
Đi học về, Tý khoe với mẹ :
- Tý: Mẹ ơi! Hôm nay kiểm tra 1 tiết, lớp con không ai xem tài liệu và quay bài của nhau cả.
- Mẹ: Tốt! Thế kiểm tra môn gì vậy?
- Tý: Dạ , kiểm tra môn thể dục, môn nhảy cao ạ !
- Mẹ: Trời!!!
- Bố: Ở lớp , con thường làm gì để phải mang biệt danh là học sinh cá biệt hả ?
- Con: Dạ , con không làm gì ạ !
- Bố: !?
Trong tiết Sinh học.
- Cô giáo: Trong các em, có ai đã từng gặp tắc kè chưa?
- Nam (xung phong): Dạ! Tắc kè thì ngày nào em cũng gặp ạ!
- Cô giáo: Thế em gặp nó ở đâu? Trên cây hay hốc núi đá?
- Nam: Dạ, ở trong bình rượu của bố mẹ ạ!
- Em: Anh làm hộ em bài toán này nha, khó quá ,em không làm được.
- Anh: Được, nhưng em phải đưa anh hai ngàn.
- Em: Nhiều vậy, một ngàn được không?
- Anh: Không được vì anh phải đưa bạn anh phân nửa để nó làm.
- Mợ: Quỷnh này! Con biết tại sao dơi ngủ lại treo mình trên cây không?
- Quỷnh: A ! Con nghĩ ra rồi mợ ơi! Vì nó không có giường đấy mà!
- Mợ: Ối trời ơi!
- Nàng: Sau này nếu tớ trở thành ca sĩ thì cậu làm cận vệ cho tớ nhé.
- Chàng: Không đâu!
- Nàng: Sao thế?
- Chàng: Một, hai người thì tớ có thể đối phó chứ toàn bộ khán giả nổi giận thì tớ chết mất.
- Nàng: Hừ! Đứng lại!
- Mắm: Quỷnh viết bài gửi báo hả? Bút hiệu là gì?
- Quỷnh: Dốt quá! Bút tre thì làm gì có hiệu hả Mắm?