Pages

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

Tình yêu lâu dài

Trong một cuộc phỏng vấn những cặp vợ chồng hạnh phúc tiêu biểu, phóng viên hỏi:

- Có đúng là cuộc tình của anh chị kéo dài đến 15 năm mới đi đến hôn nhân?

- Đúng thế. Chúng tôi yêu nhau chính xác là 15 năm 2 tháng 1 ngày.

- Anh chị làm gì trong thời gian chờ đợi ấy?

- Chúng tôi đều lập gia đình riêng!

Mỗi ngày đều khác nhau

Hai anh chàng gặp nhau.

- Cậu làm việc ở đâu?

- Ở bưu điện. Tớ đóng dấu lên các phong bì thư.

- Công việc ấy chắc đơn điệu và ngán ngẩm lắm nhỉ, suốt ngày chỉ dính vào một cái dấu.

- Đâu phải thế, mỗi ngày trên con dấu lại là một ngày mới mà.

Phát hiện của bác sĩ Watson

Thám tử Sherlock Homes và bác sĩ Watson gặp nhau đầu giờ sáng tại sở cảnh sát. Watson nhìn Homes chăm chăm và nói: - Homes này, tôi cược 1.000 ăn 1 rằng anh mặc quần lót màu đỏ. - Homes giật thót mình: Anh khá lắm! Sáng nay anh nấp trên trần buồng tắm nhà tôi ư? - Không cần thiết, vì đến tận bây giờ, anh vẫn chưa kéo khoá quần.

Chuẩn bị tinh thần

- Thế nào, cậu đã tìm được việc làm rồi đấy à?

- Ừ, nhưng đó là một công việc rất khủng khiếp. Phải đến công trường từ 7h sáng, đễn trễ năm phút là bị đuổi. Buổi trưa chỉ được nghỉ 15 phút để ăn, rồi lại làm hùng hục đến 7h tối. Thật quá khổ sai, phải vác những cái bao nặng năm chục cân, chạy nhanh, hễ đi chậm là bị quát tháo. Về đến nhà chỉ còn cách ngã vật ra, khó nhọc lắm mới vặn được đồng hồ báo thức 5h sáng hôm sau.

- Chà, thế thì vô nhân đạo, khủng khiếp quá. Cậu phải chịu cảnh ấy từ bao giờ?

- Mai.

- Thế mà cậu lại biết việc khó khăn như vậy.

- Thì mọi người bảo tớ hãy chuẩn bị tinh thần để đối phó với tình huống gây áp lực nhất.

Đề phòng rủi ro

Hai vợ chồng trẻ bàn nhau:

- Em à! Chúng mình mua một căn hộ đi!

- Em đồng ý nhưng phải tìm mua nhà tầng 1.

- Tại sao cứ phải là tầng 1?

- Để đề phòng chuyện rủi ro. Anh không thấy là em từng quăng một anh chàng từ tầng 6 xuống đất đấy à?

Bay đến Mặt trời vào ban đêm

Ba cô gái, một tóc vàng, một tóc đen và một tóc nâu, cùng làm việc cho NASA. Họ đang bàn với nhau xem sẽ đi đâu trong chuyến du hành vũ trụ tiếp theo.

- Tóc nâu nói: Hay thử tới sao Hỏa xem.

- Tóc đen vốn ưa chỗ mát mẻ: Tốt nhất là lên mặt trăng.

- Tóc vàng xen vào: Thôi đừng tranh luận nữa. Chúng ta sẽ bay đến mặt trời.

- Hai cô kia cười thông cảm: Không thể tới Mặt trời được. Bạn sẽ bị thiêu thành tro ngay.

- Sau một thoáng cau mày, tóc vàng reo lên: Tớ nghĩ ra rồi, chúng ta sẽ bay vào ban đêm.

Không tin được

Oshin nói với bà chủ:

- Nếu bà không tin tôi thì thôi, bà hãy để cho tôi đi.
- Nhưng tôi rất tin cô. Tôi còn giao cả chìa khoá hòm đựng đồ trang sức cho cô giữ cơ mà.
- Vâng thưa bà. Nhưng mà cái chìa khoá ấy không thể mở được hòm.

Vẫn phải hát lại

Khi cô ca sĩ tóc vàng hát xong, khán giả gào lên:

- Hát lại đi!

- Hát rồi vẫn yêu cầu hát nữa, đã ba bốn lần nhưng khán giả vẫn không chịu cho nghỉ.

- Đa tạ quí vị. Tôi mệt quá. Tôi phải hát mấy lần nữa để đáp lại thịnh tình của quí vị ạ?

- Đến khi nào cô thuộc bài hát thì thôi!

Mấy cái rồi?

Một người lính trẻ ngoài mặt trận viết thư về nhà cho bố: "Bố ơi, bố hãy gửi cho con 50 đôla để con làm chân giả vì con bị mất một chân rồi".

- Người bố viết thư trả lời: "Con yêu quý, theo những bức thư trước con viết thì con đã mất tới 4 cái chân rồi, để lần sau bố gửi luôn thể 250 đôla nhé!"

Để đối phương làm

Buổi diễn tập của một đơn vị tân binh. Trung uý hô:

- Chuẩn bị phản công! Toàn trung đội cầm lấy xẻng để đào công sự.

- Một người lính nói: Thưa trung uý! Sao không để chúng ta tấn công, còn đối phương đào công sự có hơn không ạ?

Quá nhiều nhầm lẫn

Ngay sau phẫu thuật, bác sĩ thông báo với bệnh nhân:

- Tôi muốn báo cho anh một tin tuyệt vời, một tin tốt và một tin xấu.

- Tin xấu là gì vậy?

- Chúng tôi đã cưa nhầm cái chân không ung thư của anh.

- Trời! Thế thì còn điều gì tốt lành đây?

- Vâng, hoá ra là anh không bị ung thư, bên chân dự định phải cưa thì sẽ không cần cưa nữa.

- Thì cũng thế thôi, còn tin tuyệt vời?

- Có một tay mua lại đôi giày của anh, hắn đặt giá rất hời!

Lạc quan

Nửa đêm có tiếng đập cửa. Chủ tiệm cầm đồ mở hé cửa liền bị mấy họng súng đen sì gí vào đầu:

- Các ông cần gì ạ?
- Vàng
- Bao nhiêu?
- 100 kg
- 105 kg được không?
- Quá tốt
- Cục vàng yêu quý của anh, dậy đi, có người đến đón em đi này.

Hãy cố mà chống lại chúng

Người đàn ông thấy một con khỉ đột rất to trên ngọn cây ở sân sau nhà. Hoảng sợ anh ta gọi điện cho người diệt thú dữ. Người này đến ngay tức thì, mang theo một cái lưới lớn, một súng săn và một con chó cực to trông rất dữ tợn, anh ta nói:

- Tôi sẽ trèo lên rung cây để con khỉ rơi xuống đất. Con chó kia sẽ lao đến và bập cho con khỉ một nhát trí mạng. Khi nó đã bị thương, anh chỉ việc chụp cái lưới lên mình nó. Tôi leo xuống và chúng ta trói nó lại.

- Khi người diệt thú bắt đầu leo lên cây, người đàn ông bên dưới hỏi lên: Tôi phải làm gì với khẩu súng?

- Tôi đã an toàn ở trên này, nếu chúng không cắn nhau mà cùng xông vào anh, hãy nổ đến phát súng cuối cùng.

Đã một lần rồi

Một anh chàng lái xe lóng ngóng thế nào đâm luôn vào cột điện phải đưa xe đi sửa nhưng mấy ngày sau anh ta lại đâm phải một cái cây. Về nhà, anh ta than thở với vợ:

- Mai đem xe đến sửa, chắc ông thợ sẽ cười vào mũi anh.

- Anh cứ nói là tại em cho đỡ ngượng - Vợ anh ta an ủi.

- Thế em tưởng lần trước anh không nói thế à?

Đổi màu

Có cặp vợ chồng da trắng nọ, người chồng đi công tác xa dài ngày. Người vợ viết thư cho chồng sau khi sinh con:
- Anh à, con chúng ta sinh ra trắng trẻo và xinh xắn lắm! Em bị thiếu sữa nên thuê một bà vú nuôi da đen. Sau một thời gian con chúng ta bú sữa của bà ta, da nó chuyển từ trắng sang đen anh à!
Sau đó người vợ nhận được thư của người chồng:
- Anh rất vui vì em đã sinh con, có lẽ nó giống anh hồi bé. Mẹ anh sinh anh cũng bị thiếu sữa nên anh toàn phải ăn sữa bò, vì thế đến giờ anh mới bị mọc sừng em ạ!

Không cần phải nắm tay nữa

Vợ than thở:

- Anh không còn yêu em nữa ư? Trước kia, chiều chiều anh thường ngồi cạnh và nắm tay em...

- Chồng phản đối: Nhưng em yêu, từ khi chúng ta bán cây đàn piano đi thì điều đó không còn cần thiết nữa.

Bắt khách phải đúng

Thấy cô nhân viên đang gân cổ lên tranh cãi với khách hàng, sếp rất bực, gọi lại bảo:

- Tôi đã nhiều lần lưu ý cô là khách hàng luôn luôn đúng. Tại sao cô lại làm căng với ông ta như thế?

- Nhưng thưa sếp, ông khách này lại cứ khăng khăng rằng ông ta đã sai lầm ạ!

Dằn mặt khách

Một người vừa mua bảo hiểm nhà cửa hỏi:

- Nếu chiều nay nhà tôi bị cháy thì tôi sẽ được nhận bao nhiêu?

- Nhân viên bảo hiểm nhìn xoáy vào ông khách, gằn giọng: Ông nên cẩn thận thì hơn. Tôi đoán không dưới 10 năm.

Bắt mạch gỗ

Một thương binh đi khám bệnh, bác sĩ sờ lên cổ tay anh ta và xem đồng hồ. Sau một phút theo dõi, ông này phán:

- Tốt, mạch đập bình thường.

- Nhưng...thưa bác sĩ, đó là cánh tay giả của tôi đấy ạ!

Siêu nhân Gao

- Đêm không sao
- Trăng lên cao
- Siêu nhân Gao
- Bay lên cao
- Đang lao xao
- Rớt xuống ao
- Nhưng không sao
- Có áo phao
- Nên chả sao
- Chuyện tào lao
- Ai không send người đó bị đao
- Tiền không có
- Tình không có
- Ngồi 1 xó
- Nhìn con chó
- Hehe sorry!

Giác quan

- Mẹ:Con hãy nói xem,con người có những giác quan nào ?
- Con: Thị giác, thính giác, vị giác…
- Mẹ: Còn gì nữa ?
- Con: Dạ còn…còn tam giác, tứ giác nữa!

Còn mấy cái?

- Tí: Đố cậu , trong một cái hộp có chin cái bánh. Đem chia cho chin người mỗi người một cái hỏi còn mấy cái ?
- Tèo: Hết , không còn cái nào .
- Tí: Sai rồi !
- Tèo: Thế còn mấy cái ?
- Tí: Còn một cái … hộp !
- Tèo: !!!?

1088

- Tú: Nam ơi! Cậu cho tớ cái ảnh của nhóm 1088 đi.
- Nam: Ừ, chờ tí nữa vào lớp tớ đưa cho.
- Trống vào học.
- Tú: Ảnh của tớ đâu?
- Nam: Đây này ! 1 anh, 0 văn, 8 sử, 8 hóa. Chả là 1088 là gì?
- Tú: Trời!!!

Trễ vì tai nạn

- Cô giáo : Tại sao em đi trễ!
- Trò: Thưa cô , tại tai nạn giao thông.
- Cô giáo: Em có bị gì không
- Trò: Dạ…đâu có ạ! Em đứng coi mà cô.
- Cô giáo: Hm

Chỉ làm một việc là nhanh

- Thầy: Sao em làm gì cũng chậm vậy?
- Trò: Dạ đâu có ạ!
- Thầy: Em có thể làm việc gì nhanh hơn không?
- Trò: Dạ, thưa việc nhanh nhất là nhanh mệt ạ.
- Thầy: Trời!!

Căn cứ vào đâu?

- Ba: Căn cứ vào đâu để biết tuổi thọ của động vật?
- Con: Có phải là căn cứ vào răng không bố? Nhưng con gà đâu có răng, con chịu thua .
- Ba: Đúng là căn cứ vào răng. Nhưng gà không có răng thì xem răng của chúng ta.

Làm bài cho kịp

- Thầy: Tục ngữ có câu: “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Các trò về suy nghĩ, phân tích và lấy ví dụ thực hành mai nộp cho thầy.
- Thầy: Cò! Em làm gì vậy ?
- Cò: Thưa thầy. Con đang mài cây sắt để kịp ngày mai nộp cho thầy cái kim ạ.

Đặc điểm của Anh

- Thầy: Em hãy cho biết đặc điểm của nước Anh? Tèo đang ngủ
- Thầy: Tèo! Em hãy trả lời!
- Tèo: Dạ! Đặc điểm của anh là cao to, chăm chỉ, thương em ạ!
- Thầy: ngất!...

Sao còn chưa thả?

Thầy đồ gõ thước : - Các em im lặng, im lặng đến độ nghe thấy tiếng ruồi bay cho tôi! - Tất cả nghe lời thầy, không dám nhúc nhích. Bỗng Quỷnh lên tiếng: Dạ, sao nãy giờ thầy còn chưa thả ruồi ra!!!

Lầm

Tiết sinh vật
- Cô: Minh hãy cho cô biết: Hóoc môn là gì !
- Minh (hỏang hốt): thưa cô …Hóoc môn là…1 huyện thuộc thành phố Hồ Chí Minh ạ !
- Cô: !?!?

Sáng ý

- Thầy: Hôm qua giờ vẽ , sao em chỉ nộp giấy trắng hả ?
- Trò : Em vẽ đấy chứ ạ. Nhưng chủ đề của em là “sữa tươi nguyên chất thầy mà thầy!”
- Thầy: xỉu.

Trứng và gà

Một anh nọ khoe rằng :
- Nhà tớ có con gà trống to lắm, nó phải cao bằng cây đa cổ thụ trước nhà tớ, cũng phải đến 20 mét ấy chứ. Mỗi lần nó gáy thì đến tận kinh thành còn nghe thấy.
- Có gì đâu, hôm trước con gà mái nhà tớ vừa đẻ được một quả trứng to bằng cả cái làng…
- Cậu nói phét, làm gì có quả trứng nào to như thế.
- Ơ, không có quả trứng đó thì làm gì có con gà to như cậu kể.

Khoe

Ba mày râu gặp nhau bàn tính về chuyện ăn :
- Mày râu 1: Tôi có thể ăn một lúc hai quả trứng gà
- Mày râu 2: Tưởng gì! Tôi có thể ăn một lúc được ba quả trứng gà
- Mày râu 3: Thế thì nhằm nhò gì! Một lúc tôi có thể ăn hàng trăm quả trứng.
- Mày râu 1, mày râu 2: Trứng gì vậy ?
- Mày râu 3: Trứng cá!
- Mày râu 1 và mày râu 2: Trời!!!

Nơi hoang sơ

Một nhà thám hiểm vừa phát hiện ra một vùng đất mới , trên đường thăm dò , ông gặp một cậu bé bản địa
- Nhà thám hiểm đưa cho cậu ta xem chiếc máy chữ và một hộp diêm . Nhìn thấy mấy thứ đó, cậu bé tỏ ra rất ngạc nhiên .
- “Đây đúng là một vùng đất hoang sơ nhất trên thế giới , không còn nghi ngờ gì nữa!” Nhà thiếm hiểm nghĩ thầm .
- Đến lúc này thì cậu bé lên tiếng:”Thưa ngài , mặc dù cháu chẳng hiểu ngài định làm gì với mấy thứ đó, nhưng cháu muốn biết cháu đi được chưa ạ. Cháu cần phải vào cửa hàng Internet để “chat” ngay bây giờ!

Ba chàng nói khoác

Có 3 chàng sinh viên nói khóac nổi tiếng ở ba trường Đại học: Tổng Hợp , Bách khoa , Sư Phạm gặp nhau ở một quán nước . Sau một hồi hàn thuyên đủ thứ , ba chảng đều than thở về đời sống gian khổ của sinh viên .
- Anh học ở Tổng Hợp bảo: Bữa cơm sinh viên trưởng tớ ngay cả ruồi nó cũng không thèm đụng vào .
- Anh học Bách Khoa bảo tiếp luôn: Còn ở trưởng tớ thì ruồi cũng phải đánh nhau với sinh viên để tranh cướp từng hạt cơm . Lắm lúc những chú ruồi gầy còm đang nghẹn ngào nuốt những hạt cơm cứng như đá mà tớ thương quá .
- Anh học Sư Phạm , suốt câu truyện chỉ im lặng nay mới lên tiếng :Trường của các cậu thế là còn khá lắm . Ở trường tớ ấy à , cứ vào nhà bếp sau bữa ăn nào thế nào cũng thấy vài chú ruồi đang nằm hấp hối trên những cái đĩa đã trơn bóng , mắt đầy lệ , miệng than thở: “Đói quá , đói quá” và sau đó thì tắt thở .

Điệp vụ bất khả thi

Rất lo lắng về tình hình gia tăng sử dụng ma tuý trên thế giới, một hôm, Đức Chúa triệu tập tất cả các vị thánh tông đồ để bàn cách giải quyết.
Sau khi thảo luận đưa ra nhiều ý kiến, tất cả nhất trí, để đối phó và giải quyết vấn đề tốt hơn, họ phải đi mua hết các loại ma túy và từ đó loại nó ra khỏi vòng quay. Vài vị thánh được cử xuống trái đất để mua ma tuý. Điệp vụ bí mật được tiến hành, và sau đó hai ngày các vị thánh trở về thiên đường. Chúa Jesus đứng đợi ở cửa, cho người đầu tiên vào.
- Ai vậy?
- Tôi Paul đây mà.
- Jesus mở cửa. Ngươi mang gì về vậy Paul?
- Hashish từ Ma rốc.
- Tốt lắm con trai, vào đi.
- Ai vậy?
- Mark.
- Ngươi mang gì về vậy Mark?
- Marijuana từ Colombia.
- Tốt lắm con trai, vào đi.
- Ai vậy?
- Mathew đây.
- Mathew ngươi mang gì về?
- Cocaine từ Bolivia.
- Tốt lắm con trai, vào đi.
- Ai vậy?
- John đây.
- John, ngươi mang gì về?
- Crack (ma tuý tổng hợp) từ New York.
- Tốt lắm con trai, vào đi.
- Ai vậy?
- Luke.
- Luke ngươi mang gì về?
- Speed từ Amsterdam.
- Tốt lắm con trai, vào đi.
- Ai vậy?
- Judas đây.
- Judas ngươi mang gì về vậy?
- FBI! Mọi người đứng úp mặt vào tường ngay!

Ai cũng tự trọng, trừ một người

Trong dịp nghỉ hè, nhà văn Victor Hugo đến một ngôi làng xinh đẹp. Cuộc sống ở đây thật thanh bình, ngày nào ông cũng thả ngựa gặm cỏ trên cánh đồng, còn mình thì lim dim tựa gốc cây tìm ý tưởng... Một hôm, choàng dậy thì ông đã thấy con ngựa biến mất. Tức điên lên, nhà văn bổ đi tìm nhưng vô ích. Thất thểu về nhà, gặp một ông cụ nông dân đi dạo trên đường, nhà văn than phiền về con ngựa. Ông cụ nhìn Hugo như một "quái vật" rồi khẽ đáp:

- Làng này toàn người tự trọng cả, không ai làm chuyện ấy đâu.
- Chợt cụ sực nhớ ra: À, mà này, cách đây mấy hôm, nghe nói có cái ông nhà văn gì đấy từ Paris đến. Hay là...

Còn buồn hơn

Hai bà mẹ ngồi tâm sự:

- Tôi buồn quá chị ạ. Bốn đứa con gái lớn rồi chỉ kiếm được có mỗi một chàng rể.

- Tôi còn buồn hơn bà ấy chứ. Tôi chỉ có một đứa con gái mà có tới thằng rể thứ năm rồi.

Khuyết điểm

- Này, chàng rể mới của bà thế nào?

- Tất cả đều được, chỉ phải tội không biết đánh bạc!

- Nhưng đó là ưu điểm của anh ta đấy chứ?

- Không, khuyết điểm lớn bà ạ. Thằng đó không biết đánh bạc nhưng cứ đâm đầu vào chơi.

Oái oăm

Hai người đứng đợi trước cửa thiên đàng nói chuyện với nhau:

- Vì sao anh chết vậy?

- Tôi chết vì bị đông lạnh.

- Dễ sợ nhỉ! Có bị đau đớn lắm không?

- Chỉ bị lúc đầu thôi. Tôi run lẩy bẩy, rồi đau đớn khắp các ngón chân tay rồi sau đó bị tê cứng, tôi cảm thấy dễ chịu rồi đi vào cái chết như một giấc ngủ. Còn anh thì sao?

- Tôi à? Tôi chết vì bị đau tim đột ngột! Ông biết không, tôi hay tin vợ đang ngoại tình ở nhà liền chạy về nhà để bắt quả tang. Nhưng khi về đến nơi thì tôi chỉ thấy cô ta một mình quấn quanh người một tấm chăn mỏng mà chẳng thấy gã nhân tình kia đâu. Tôi kiếm quanh nhà cả tiếng đồng hồ rồi chạy xuống tầng hầm nhưng chẳng thấy ai, tôi chạy lên tầng hai cũng không thấy. Cuối cùng, tôi hộc tốc chạy lên gác thượng, vừa lên tới nơi thì mệt quá và cơn đau tim ập tới, tôi lăn quay ra chết mà chẳng kịp trăn trối một lời.

- Thật oái oăm thay!

- Anh nói cái gì cơ?

- Vì nếu anh chỉ cần dừng lại ở chỗ cái tủ lạnh thì cả hai chúng ta đâu có đứng ở đây!!!

Chỉ là một con mèo

Hai tên trộm chui qua ống khói đột nhập vào một nhà triệu phú. Không may, hôm đó ông chủ lại thức khuya đọc báo nghe thấy động, hỏi:

- Ai đó?

- Meo... meo... Tên trộm thứ nhất bèn giả giọng mèo để đánh lạc hướng.

- Tưởng mèo thật, chủ nhà yên tâm tiếp tục nằm đọc. Tên thứ hai gây tiếng động mạnh hơn, làm chủ nhà bật hẳn dậy: Ai?

- Lại một con mèo khác thôi mà, thưa ông.

Ước

Có hai anh em nhà nọ chẳng may đá bóng sang vườn nhà bên cạnh. Khi sang bên hàng xóm xin lại quả bóng, họ thấy một người đàn ông đứng cạnh một cái bình vỡ còn trên tay cầm một quả bóng. Người đàn ông lên tiếng:

- Có phải hai con đã đá quả bóng này không?

Hai anh em chưa hết ngạc nhiên thì ông ta lại hỏi tiếp:

- Cảm ơn các con đã giúp ta thoát khỏi cái bình này, ta là một vị thần đã bị nhốt trong này khá lâu, và bây giờ để cảm ơn công cứu mạng của các con, ta sẽ ban cho mỗi con một điều ước. Tuy nhiên, ta cũng có một điều kiện cho các con, đấy là ta muốn các con hãy phục vụ ta một ngày.

- Vậy là từ sáng đến trưa, tư trưa đến tối, anh em nhà nọ phục vụ ông ta. Đến đêm khuya, người anh bèn hỏi: Chúng con bây giờ có thể ước được rồi chứ a!

- Ông thần hỏi: Con bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ, con 25 tuổi rồi ạ!

- Lạ thật, chẳng lẽ người ta 25 tuổi rồi mà vẫn còn tin vào các vị thần ư?

Một ý kiến

Đêm công diễn đầu tiên, tác giả vở kịch gửi giấy mời đặc biệt đến một nhà phê bình sân khấu danh tiếng. Lúc màn hạ, thấy nhà phê bình ngủ tít mít, kịch gia giận dỗi:

- Tôi thì tha thiết mong chờ nhận xét của ông, vậy mà ông lại đến đây chỉ để ngủ!

- Vị khách mời bình thản đáp: Ngủ cũng là một ý kiến đấy!

Ngọc hoàng cũng...

Một nhà sư và một cao bồi chơi golf với nhau, mỗi lần đánh trượt, tay cao bồi lại chửi thề. Ông sư tức lắm, mấy lần nhắc nhở mà hắn vẫn quen miệng, cuối cùng ông quở hắn:

- Anh mà còn chửi thề nữa là Ngọc hoàng sẽ giáng sét vào anh đấy!

- Ở gậy sau, tay cao bồi chưa dứt tiếng chửi thì một tiếng sét vang lên... Ông sư lăn ra chết. Trên trời vọng xuống tiếng lẩm bẩm: !@#$@!, lại đánh trượt rồi!

Sơ suất

Ông bố trách con trai:

- Nhà bác Trương hàng xóm rất không vui vì con đánh vào mắt con trai bác ấy. Con nói là sơ suất phải không?

- Vâng ạ, con định nhằm vào mũi nó cơ.

Thông minh và giữ chữ tín

Ông bố dạy con trai:

- Thông minh và giữ chữ tín là then chốt của thành công con ạ. Giả sử con đã chót hứa cái gì thì vì điều đó nếu có bị khuynh gia bại sản, con cũng phải thực hiện. Đó gọi là chữ tín.

- Vậy thì thông minh là gì hả bố?

- Đừng có hứa hẹn những lời như vậy.

Cảnh rừng cháy

Anh chồng say xỉn khật khưỡng bước vào nhà, ngồi phịch xuống ghế bành rồi đăm đăm nhìn về phía tivi. Rất lâu sau, anh ta càu nhàu:

- Phim gì mà chiếu mãi một cảnh rừng cháy thế này?

- Cô vợ càu nhàu: Uống vừa thôi, tivi bán rồi, còn trơ lại cái lò sưởi đấy!

Rất lạnh

Người da trắng đến khai hoá văn minh cho người da đỏ. Mùa đông đến, người da đỏ hỏi:

- Mùa đông năm nay liệu có lạnh không?

- Thì các anh cứ đi kiếm củi về đi, dự phòng khi trời lạnh.

- Vốn cẩn thận và nhiệt tình, người da trắng liền gọi điện đến trạm thủy văn để hỏi xem mùa đông năm nay có lạnh không. Người ở đài thuỷ văn trả lời "Có lạnh đấy".

- Ngay lập tức, người da trắng liền bảo người da đỏ đi kiếm thêm củi. Hai tuần sau, người da trắng lại gọi điện cho nhà thuỷ văn và nhận được câu trả lời: "Lạnh lắm đấy".

- Nguời da trắng liền đó giục người da đỏ kiếm thêm củi. Hai tuần sau nữa, họ lại gọi điện và nhà thuỷ văn trả lời: "Cực kỳ lạnh đấy."

- Thế làm sao ông biết?

- Nhìn thực tế thì thấy. Người da đỏ đang đi kiếm đầy củi về nhà đấy thôi.

Còn tệ hơn là đánh rơi

Một gã trông bơ phờ tạt vào quán rượu hỏi:

- Tối hôm qua tôi ở đây phải không?

- Đúng đấy!

- Tôi tiêu hết bao nhiêu tiền?

- Khoảng 80 bảng.

- Ơn Chúa! Thế mà tôi cứ nghĩ là đánh rơi đâu mất số tiền đó.